Kỷ niệm 50 năm đại thắng mùa Xuân – Hành trình từ khát vọng tới hiện thực
Năm 2025 – Năm lịch sử này, đất nước ta tròn 50 mùa xuân từ ngày Bắc Nam sum họp dưới một mái nhà chung mang tên Việt Nam.
Nửa thế kỷ qua, ký ức về ngày 30 tháng 4 năm 1975 vẫn như vầng thái dương rực rỡ chiếu sáng tâm khảm hàng triệu con tim Việt Nam – một chiến thắng không chỉ của quân đội, của những người lính thành đồng, mà còn là chiến thắng của cả một dân tộc kiên cường đi trọn hành trình của chính mình: hành trình thống nhất non sông.
Giữa những âm vang hào hùng ấy, có một câu nói đã trở thành kim chỉ nam bất di bất dịch cho toàn thể dân tộc:
"Thống nhất nước nhà là con đường sống của nhân dân ta!"
Câu nói ấy, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã gửi vào “Thư gửi đồng bào cả nước” ngày 6/7/1956 – khi đất nước đang chịu cảnh chia cắt bởi Hiệp định Giơnevơ. Trong lòng Người, sự thống nhất không phải chỉ là ước vọng, mà là bản chất tự nhiên, là tất yếu lịch sử của dân tộc Việt Nam: một dân tộc – một tổ quốc – một vận mệnh.
Tinh thần thống nhất – Từ nghìn xưa vọng về
Từ buổi khai sinh nước Văn Lang của các vua Hùng, đến thời đại Lý – Trần – Lê, rồi xuyên qua bao cuộc trường kỳ vệ quốc chống ngoại xâm, tinh thần đoàn kết – thống nhất đã in sâu vào máu thịt người Việt.
Không một kẻ thù nào, dù hùng mạnh đến đâu, có thể chia rẽ dòng giống Lạc Hồng; không một bạo lực nào có thể làm phai mờ ý chí "bầu ơi thương lấy bí cùng" ấy.
Tuy nhiên, giữa thế kỷ XX, do cơn bão lịch sử, đất nước ta tạm thời chia cắt. Miền Bắc đi lên xây dựng xã hội chủ nghĩa, miền Nam còn dưới ách thống trị ngoại bang. Mỗi gia đình Việt Nam, mỗi thôn xóm Việt Nam, như trái tim bị chia đôi – nửa đập máu lửa, nửa đập khát vọng đoàn tụ.
Trong hoàn cảnh ấy, lời Bác vang lên như tiếng chuông thức tỉnh, như lời hịch cứu quốc:
"Thống nhất nước nhà là con đường sống của nhân dân ta!"
Không phải một mỹ từ, không phải một khẩu hiệu. Đó là lẽ sống. Là lý do để mỗi người con đất Việt đứng dậy, chiến đấu, hy sinh, với niềm tin sắt đá rằng ngày chiến thắng sẽ đến, ngày đất nước sum vầy sẽ tới.
Đại thắng mùa Xuân 1975 – Ngày hội non sông
Chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử – đỉnh cao của cuộc Tổng tiến công và nổi dậy mùa Xuân 1975 – đã viết nên bản hùng ca rực rỡ nhất trong sử Việt.
Ngày 30/4/1975, lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên dinh Độc Lập. Sài Gòn – Gia Định ngập tràn cờ hoa. Khắp các tỉnh thành miền Nam, tiếng reo mừng như sông vỡ bờ:
"Thống nhất rồi! Việt Nam thống nhất rồi!"
Từ Bắc chí Nam, từ đồng bằng đến cao nguyên, từ hải đảo xa xôi đến biên giới địa đầu, tiếng gọi "Thống nhất" vang lên tha thiết như tiếng gọi quê cha đất tổ. Những đoàn người ôm nhau giữa phố, những giọt nước mắt rơi giữa tiếng cười – suốt mấy mươi năm ròng rã chờ đợi, giờ phút ấy, dân tộc đã được trọn vẹn bên nhau.
Chưa bao giờ trong lịch sử hiện đại, niềm tự hào dân tộc lại mãnh liệt đến thế.
Và cũng chưa bao giờ, lời của Chủ tịch Hồ Chí Minh lại hiển lộ chân thực đến vậy: thống nhất – quả thực – là con đường sống của nhân dân Việt Nam.
Nửa thế kỷ nhìn lại – Hành trình giữ vững và phát triển thống nhất
50 năm – nửa thế kỷ – kể từ ngày đại thắng, nước Việt Nam hôm nay không chỉ thống nhất về địa lý mà còn thống nhất trong ý chí, khát vọng và hành động.
Từ vết thương chia cắt, chúng ta đã hàn gắn để dựng xây. Từ đổ nát chiến tranh, chúng ta đã vươn mình thành một đất nước đổi mới, hội nhập và phát triển.
Bao thế hệ người Việt đã chung sức chung lòng đưa quê hương tiến bước:
-
Kinh tế tăng trưởng mạnh mẽ, từ một nền nông nghiệp lạc hậu vươn lên nhóm các nền kinh tế có thu nhập trung bình.
-
Xã hội ổn định, đời sống nhân dân ngày một nâng cao.
-
Văn hóa – giáo dục – y tế – khoa học công nghệ phát triển rực rỡ, đưa danh tiếng Việt Nam vươn xa trên trường quốc tế.
Nhưng thành quả ấy không tự nhiên mà có.
Đó là sự trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, bằng bao nhọc nhằn vất vả của cha ông ta.
Đó là kết quả của việc luôn khắc ghi trong tim lời Bác: phải giữ vững thống nhất, bảo vệ vững chắc Tổ quốc, xây dựng đất nước phồn vinh để xứng đáng với những người đã ngã xuống.
Thống nhất – Lời thề của thế hệ hôm nay
Thế hệ trẻ Việt Nam hôm nay – thế hệ lớn lên trong hòa bình – có thể không còn nghe tiếng bom rơi, không thấy những dòng người di tản, nhưng vẫn phải hiểu rằng:
Thống nhất không phải món quà, thống nhất là máu, là nước mắt, là xương thịt của biết bao thế hệ.
Trong từng hơi thở quê hương, trong từng nhịp đập tim Việt, đều vang vọng lời nhắc nhở:
"Muốn sống xứng đáng với Tổ quốc hôm nay, phải sống sao cho xứng đáng với Tổ quốc ngày hôm qua."
Đặc biệt đối với chúng ta – những học sinh, sinh viên, những người trẻ tuổi – việc tiếp nối ngọn lửa thống nhất không phải bằng súng đạn, mà bằng:
-
Học tập không ngừng, để góp sức vào sự nghiệp phát triển nước nhà.
-
Giữ gìn và phát huy văn hóa truyền thống, bản sắc Việt Nam trong thế giới toàn cầu hóa.
-
Xây dựng ý thức công dân tích cực, chung tay bảo vệ nền độc lập, chủ quyền thiêng liêng.
Bởi vì:
"Không có thế hệ trẻ mạnh mẽ, không có tương lai thống nhất lâu dài."
"Không có tinh thần đoàn kết, mọi kỳ tích rồi cũng hóa mây bay."
Nguyện khắc ghi lời Người
Giữa thế giới biến động không ngừng, giữa biết bao thử thách mới, câu nói năm xưa của Bác Hồ vẫn vẹn nguyên giá trị, như một lời nhắc linh thiêng:
"Thống nhất nước nhà là con đường sống của nhân dân ta!"
Kỷ niệm 50 năm thống nhất đất nước, mỗi người Việt Nam – đặc biệt là thế hệ trẻ hôm nay – nguyện khắc ghi trong tâm khảm ý nghĩa bất diệt ấy.
Để từ đó, tiếp nối những bước chân anh hùng, vững vàng xây đắp một Việt Nam:
Hôm nay, từ mái trường thân yêu Trần Quang Khải, chúng ta – những học sinh, những mầm xanh của đất nước – xin thắp sáng lên ngọn đuốc tri ân, xin nguyện dâng trọn tâm huyết, sức trẻ và trí tuệ để góp phần giữ vững và phát triển non sông thống nhất này, để tiếng hát "Việt Nam – Hồ Chí Minh" mãi vang vọng tự hào trên bầu trời thế giới!
Xin kính cẩn nghiêng mình trước những người đã hy sinh cho thống nhất nước nhà!
Xin nguyện trung thành với lý tưởng Hồ Chí Minh:
Thống nhất – Độc lập – Tự do – Hạnh phúc!